Em à, đừng đổ lỗi cho duyên
phận vì thực ra đó chỉ là cái cớ của người ta đi, khi yêu thương nhạt nhòa rồi
thì người ta sẽ viện ra đủ lí do để buông bỏ dù có làm tổn thương đối phương đi
chăng nữa.
Người ta nói rằng gặp được
nhau giữa thế giới bảy tỷ người này là một cái duyên nhưng đến được với nhau
thì cần cái phận. Phải rồi, người ta luôn vịn vào hai chữ duyên phận để cân
đong đo đếm độ dài và độ sâu của tình yêu.
Và đáng buồn là số người
tin vào duyên phận lại chiếm số đông, trong đó có cô gái nhỏ của tôi. Đã cùng nhau đi một đoạn đường dài rồi mà
bỗng một ngày một trong hai người nói chúng ta có duyên nhưng không phận nên
dừng lại ở đây nhé. Ôi, nghe mới đau lòng làm sao!
Bản thân tôi luôn tin rằng
trên đời này tồn tại chữ duyên, phải có duyên thì hai người xa lạ mới có thể
gặp rồi yêu nhau. Nhưng chữ phận thì tuyệt đối không. Ông Tơ bà Nguyệt se duyên
xong xuôi rồi việc còn lại là do người trong cuộc tự dựng xây và định đoạt. Cứ
đi cùng nhau đến khi yêu thương nhạt nhòa, hạnh phúc "hết đát" thì
lại chép miệng “âu cũng là duyên phận”. Đã hết yêu nhau rồi hà cớ gì phải đổ
cho duyên mỏng phận bạc, thế chẳng phải đáng cười lắm hay sao?
Khi yêu nào có ai biết
trước được ngày sau ra sao nên nhiều người cứ nói với nhau rằng thôi cứ để tự
nhiên đi, cứ yêu đi tới đâu thì tới, duyên phận sắp đặt sẵn hết rồi. Buồn cười
chưa, yêu thì phải cố gắng mà vun đắp chứ sao lại tới đâu thì tới, thế chẳng
phải đang lãng phí cái duyên trời cho hay sao? Cứ hời hợt với tình yêu đi đến
khi nó chết yểu rồi lại trách than duyên phận. Có không giữ đến khi mất rồi
than trách nọ kia nào có thay đổi được gì đâu em.
Thực ra trong tình yêu có
vô vàn lí do để chia tay. Ngoài chuyện hời hợt với tình yêu thì còn có thể
không hợp nhau, không hiểu nhau, có thể do thay lòng đổi dạ, có thể do nhiều
phía tác động. Có khi em và người ấy không thể đi cùng nhau trên một con đường
nữa thay vì tự vấn bản thân em lại đổ lỗi cho duyên phận. Nào có ai biết duyên
phận nó hình hài ra sao đâu nên cứ trách thế cho nhẹ lòng và chắc cũng bớt sầu
khổ hơn, phải không cô gái?
Và sau mỗi một chuyện tình
kết thúc, vì chữ duyên mà em đến bên một người khác rồi lại nói không có phận
mà dứt tình với nhau. Cứ như thế xoay vòng, yêu – chia tay – yêu. Cuộc đời này
lắm nỗi lâm ly cũng chỉ vì thế. Một câu nói nhẹ như không “chúng ta có duyên
không phận” để rồi ám ảnh và làm đau người ở lại đến cả trăm ngàn lần.
Em à, đừng đổ lỗi cho duyên
phận vì thực ra đó chỉ là cái cớ của người ta đi, khi yêu thương nhạt nhòa rồi
thì người ta sẽ viện ra đủ lí do để buông bỏ dù có làm tổn thương đối phương đi
chăng nữa.
Vậy đấy. Duyên phận là gì
mà lại khiến em dựa dẫm đến thế?
Có những người đi cùng nhau
tới cuối con đường thì nói chúng ta có duyên phận, thậm chí là duyên nợ nên đã
buộc cả hai vào với nhau, số còn lại nói có duyên mà không có phận thì sao mà
đi tiếp được.
Cô gái của tôi ơi, xin nhớ
cho rằng tiếp tục đồng hành cùng nhau hay không cũng là do mình mà ra, chẳng có
chữ “phận” nào quyết định giùm em cả đâu. Vì thế nếu đã yêu thì yêu hết mình
đi. Và nếu yêu thương đủ sâu, đủ dài thì dù duyên phận có chặn lối đi chăng nữa
chắc chắn em vẫn sẽ tìm được lối rẽ cho tình yêu của mình. Tin tôi đi, hạnh
phúc chỉ đến với những người biết cố gắng và trân trọng tình yêu mà thôi.
Theo Aren Dương /Tri thức trẻ
0 comments:
Post a Comment